O ngồi đó chờ đợi một linh hồn lạ mặt vẫn còn sống/ như cánh-đồng-tử-cung của bình minh | O sits there waiting for an unknown soul that is still alive / like a uterus-meadow at dawn
March 11, 2021
Editor’s Note: Today’s poem is part of a notebook of Lullabies published by the Transpacific Literary Project. Each piece of the notebook is paired with a pencil drawing by the artist Trương Công Tùng. Read the other Lullabies in this notebook here.
Click to listen to and read Nguyễn-Hoàng Quyên’s English translation
dưỡng[k[hí]ịch bản]
MỞ MÀN
[ánh sáng mờ và yếu dần, một sân khấu bóng tối trải dài bất tận. giờ đây chỉ còn trăng giữa tháng làm đèn pha rọi lên khuôn mặt không biểu cảm của O. bên đống rác đạo-cụ-tượng-hình trải rộng hòa tan đêm. nàng ngả đầu ra phía sau đón bắt ánh sáng. hơi thở nàng đều đều như biểu lộ nhịp điệu được điều tiết. chúng sẽ được thâu âm, khuếch đại vào gió vào bùn đất vào những giọt sương rơi xuống thung lũng tối vào những ngọn cây sừng sững xanh. tiếng dội của nó làm bừng cháy các tưởng tượng, cuộn lại và chìm trong im lặng. rất lâu, bình minh bật lên và rọi xuống thân thể nàng trên chiếc ghế tựa đối diện tôi, nhưng hơi chếch về phía trái]
làm thế nào để tôi vượt qua O mà không phải giết chết lũ kiến đang trò chuyện dưới chân. để tới được thánh địa nỗi-sợ-trừu-tượng, nơi chúng ta rời bỏ những cảm xúc, để mạch máu thuần khiết tự do trộn lẫn vào hợp lưu của hai thân thể. mồ hôi tĩnh lặng trôi đi và gió nồm treo lên giàn lá xù biếc tỏa sáng vô tận
“chèn xuống một hơi thở!
chèn xuống một hơi thở!
chèn xuống một hơi thở!”
làm thế nào vun dậy mùi hương của đất-sét sau mưa. nó nhắc nhớ tôi về những đức-mẹ-da-màu thiêng liêng, ôi những đức-mẹ trần truồng ban xuống giấc ngủ tôi một chiếc giường đẫm nước. để tôi mơn trớn, ôm riết và làm tình cùng nàng. tôi lột xuống một giấc mơ hoại tử từ ngàn năm, chờ đợi sự đầu thai trong lễ phối hôn của cây cỏ.
K.M.M.R. nung chảy tôi bằng cực âm nóng bỏng của nàng, mở toang cửa kho tàng bí mật
chưng cất tôi nơi sữa tràn trên đỉnh vú tin cậy, tượng đài vinh danh mạch nguồn nỗi sống
hòa tan tôi, từ muối kết trong đôi mắt thẳm xanh nguyên thủy, lai ghép một tiến hóa ánh sáng
bay hơi tôi, miệng lưỡi uốn lên tiếng thở gấp gáp. mùa gió lưu hành nghi thức truy hoan
kết tinh tôi, bàn chân sáp ăn nuốt dấu vết giống nòi. bước qua hỗn loạn tai ương
thăng hoa tôi, vùng lông tơ bay bổng trên đôi cánh trời. phóng ra từ cơn co thắt của câu mật chú
M.T.N. tôi luyện tôi trong huấn trường lửa tỏa ra từ cơ thể thánh thần của nàng. khám phá sự tĩnh lặng của cuộc chiến không tử vong. tôi cưỡi trên con ngựa ảo ảnh và làm người gác dan thanh khiết hóa tên người chết hóa thành ánh sáng. trước ngọn sao chổi đang biến dạng lạnh lẽo và mỏi mệt
làm thế nào phóng chiếu màu xanh lên mùa xuân bị đóng băng bởi cảm giác an toàn. tôi di chuyển bằng khớp xương của loài mãnh thú. tìm kiếm trên mặt bàn biện bày những động từ thỏa mãn. tôi ngủ đứng trên bản đồ sinh quyển, chờ đợi ánh chớp hóa thành trang sức trên tay O dấy động một cơn khát. như chùm rễ đen bị chia cắt trên bề mặt, chúng tôi kết nối dưới đất sâu
làm thế nào đề nhựa cây niêm kín nỗi trầm uất thời gian, lũ kiến vẫn mải miết trò chuyện trong bảo tàng hóa thạch. tôi dẫn O đến cửa sông, tháo keo khỏi hạt giống, những âm tiết nhấp nháy trình diễn trong bóng tối bất động, hơi thở của chúng tôi sẽ dán chúng lên trời
hãy thở như mặt trời hun nóng đá băng. như đôi chân trần phủ đầy bụi. như tiếng hót của chim bên máng ăn. như vành miệng sưng phồng của thú hoang liếm láp nước mưa rào. như không khí kiên tâm trong lồng ngực phập phồng giãn nở
hãy lắng nghe ngày dài cuộn tròn trong lớp gỗ bản địa. như tiếng sấm lóe lên từ hạt cứng. sự tương đồng của những đám lửa, thế hệ u buồn băng qua khoảng trống im lặng
hãy ôm riết nhau bằng mùi vị ái-dục-thiêng-liêng. để núi đồi uy nghi giải sầu nỗi đói thịt. để mạch nước ngầm chữa lành cơn khát máu.để đàn ngựa cường liệt phi trên những tráng lệ thanh xuân
hãy đánh hơi mùi sống trong nước bọt đàn bà. trong âm thanh rung lên nơi hột ngọc trai vun kết từ hoang sơ nguyên thủy. hơi nóng thoát khỏi biểu mô tháo ách giấc ngủ. chiếc lưỡi mở ra đại dương thay vì sa mạ. và tôi đã lặn vào sâu tăm tối để phát quang
hãy nhìn ngọn lửa, những ẩn dụ ân sủng của vũ điệu diệu huyền/ hãy nhìn gió mùa xuân, những ẩn dụ tươi mát của bản năng/ hãy nhìn bùn đất, những ẩn dụ gợi cảm của phép màu thuần khiết/ hãy nhìn mặt hồ tĩnh lặng, những ẩn dụ ham muốn của một cơn khát chuyển động/ hãy thổi luồng sinh khí tràn ngập vào xương thịt, để nàng phản chiếu tôi và thở-bí-mật vào lớp da tôi
hãy nếm máu giọt từ đôi cánh đầy gai. nhỏ xuống tôi mọc rễ trong thân xác nàng, xào xạc những chồi non, chờ đợi con thú một sừng trở về rừng đào hang dệt tổ ấm
DIỄN LƯỢC
[khăn trải giường màu xanh. đứa bé trong bụng O màu xanh. nàng đau đớn im lặng. cánh cửa mở hé. ghế không người ngồi. con mèo không người ve vuốt. trái cây không người cắn. chiếc bàn bị xô ngã. những vật dụng rơi xuống không tiếng động. tất cả lặng phắc…
nàng sửa lại dáng ngồi nghiêm ngắn hơn. những ngón tay giơ lên trước gió. mùi hương dâng hiến vừa khai lộ. hiện trình của một bông sen trắng biểu tượng cho sự khởi đầu. hải đảo, nước, trời xanh, cây lá, mây vần…từ chỗ nàng ngồi, đường kính của sự hồi sinh đang mở rộng biên bờ. bây giờ nó sẽ là một sân khấu hình tròn với đám rác đạo-cụ-tượng-hình đang nhảy múa. nhảy múa.
nàng ôm ấp tôi giữa tâm điểm ấy, sự tương phản bắt mắt, những bộ phận đẹp đẽ của cơ thể trở nên mẫn cảm, mơn trớn và bắt sáng rực rỡ. chúng tôi đáp xuống, trườn đi quằn quoại như đôi rắn ngược dòng. giọt sương mai cuối cùng loãng tan nọc độc]
làm thế nào tìm kiếm được sự ngơi nghỉ giữa sương mù tưởng tượng. chúng sẽ tan biến vào bầu trời chộn rộn. tôi thấy một cánh rừng sinh sôi phá thấu khoảng không.
K.M.M.R.hợp nhất và ngưng tụ. nằm yên.dưới những bóng râm
phục tùng và phóng túng. cỏ mùa xuân dậy mùi thơm phức
tôi tưởng tượng về nàng. tiếng thì thầm của những lỗ chân lông thông thái sau mưa. mềm mại và ẩm ướt. chúng nhiều lần mở/mở vô tận những ẩn/hiện/dấu/tìm
tôi muốn tẩm ướt lời kinh nguyện cho nàng. một ánh đèn tắt chậm
không có dấu vết nào của loài côn trùng ăn thịt bạn tình
duy nhất cuộc thâm nhập vào nỗi huyền nhiệm không che đậy
duy nhất cuộc đột kích chống lại sự cấm kỵ
để muối mặn vào tiếng khóc đại dương
để mảnh đá vá lại núi thâm u
để khúc gỗ bù đắp nỗi nguyên sinh cho rừng
để thịt da chữa lành da thịt
M.T.N.trong giấc mơ kẻ chú giải đêm, từng vết bầm nhỏ nghiền nát nỗi bất an và tái tạo ngôi nhà cư trú những giấc mơ, của bóng tối gợi tình. tái tạo lại một linh hồn thức tỉnh
thức hai cánh tay thả lỏng/ thức qua vòm họng để nâng dậy ngôn lời yên lặng/ thức như hạt giống trong đất thở hắt lên/ thức như giọng nam cao bẻ gãy những chấn song/
thức đánh thức một chuỗi cười ngụt cháy/ một ngọn đèn cổ xưa tự tỏa sáng mở ra con mắt thứ ba giữa bóng tối chập chùng / thức mái tranh gọi dậy những đồng quê/ thức giọng bản thổ xê dịch trên dòng chữ
thức những ngón tay nối liền ngón tay trải rộng tất cả màu xanh/ buổi sớm chiết xuất thứ nước ép ban mai tinh khiết/ thức đôi mắt chữa lành nỗi trầm uất, như sự loạn động của nấm mốc lép bép cháy trong lửa đỏ/ thức lần lượt từng phút giây rơi xuống như hạt mưa, xé toang mộng mị
làm thế nào để thấy những nữ-thần-da-xanh hiển linh nơi tâm hồn nàng. không phải đôi mắt màu lá non, tấm thân mượt mà, một điệu blues vui nhộn, những tiếng thở nằm ngổn ngang bừa bãi/ O ngồi đó chờ đợi một linh hồn lạ mặt vẫn còn sống/ như cánh-đồng-tử-cung của bình minh, những ngọn nắng rất chín chờ được gặt
làm thế nào chạm vào đám-tro-ký ức của nàng mà không tháo xuống những giác quan. trong đêm tôi trở lại dòng sông, những con chim ngủ yên trên bầu trời men sứ. quá khứ chìm xuống đáy, sững lại dưới ấy bộ sưu tập lông chim dị kì trong chiếc hũ đựng ngũ cốc. tôi thu thập chúng, chế tác đôi cánh cho kẻ đi biển trở về hóa trẻ sơ sinh
người hồi sinh cái đầu ướt nhẫy nước ối này/ ánh sáng
người hồi sinh cánh mũi đánh hơi nhạy bén này/ ánh sáng
người hồi sinh ánh mắt nhu hòa vô điều kiện này/ ánh sáng
người hồi sinh vành tai tràn gió phương đông này/ ánh sáng
người hồi sinh đầu lưỡi hối lỗi này/ ánh sáng
người hồi sinh những óc não kham nhẫn này/ ánh sáng
người hồi sinh vòm họng gào thét sống còn này/ ánh sáng
người hồi sinh buồng phổi co giãn dưỡng khí này/ ánh sáng
người hồi sinh tiếng khóc hoang dã, lông lá, nhau rốn, đám máu dơ bẩn, mùi mồ hôi chua nồng, kết nối búi tĩnh mạch của bùn đất này/ ánh sáng
người vượt qua nỗi sợ hãi của cái chết / ánh sáng
hơi thở hòa lẫn thật dịu dàng vào giây phút sáng tạo này. chúng tôi nhìn bóng tối mở ra viễn ảnh, những con tin bay lên không trọng lượng. những cây đinh bật khỏi ván gỗ dăm. những hạt sương không còn chứng rối loạn lo âu trên mạng nhện. sau cùng nàng đi vào chiếc tổ đầy mắt của tôi, khiến tôi thiếp đi giữa kiến và thức dậy trên đám chữ tượng hình, tôi dâng lên như bọt bóng mất âm thanh
CHUYỂN CẢNH
[O bật dậy với chiếc áo ngủ treo lủng lẳng bên cửa sổ. nàng độc thoại với nội dung lập đi lập lại, nhân lên bất tận tiếng vọng quá khứ, dàn dựng lại một/những cuộc đời
tôi nhìn nàng. làm người xướng đọc, bên mép trái của một sân khấu không khán giả. những ngọn đèn bắt đầu thu dần ánh sáng
nàng bắt đầu bước đi, tiếp tục độc thoại với những tiếng dội: “bây giờ ai còn đi lại ngoài đường khuya (ngừng 5s) ồ không có con đường nào cả, chỉ có khoảng không vô tận (ngừng 5s) con đường chỉ là tưởng tượng (ngừng 5s, nàng bước quay trở lại nhưng chậm hơn) liều thuốc giải độc cho đêm tối là từ bỏ sự dối gạt (ngừng 5s, nàng dừng bước, nhìn vào mắt tôi) sự hỗn độn ở ngoài kia phần lớn là không biết tự thưởng thức (ngừng 5s, tiếp tục nhìn tôi) không thưởng thức sự hài hòa hay bình an nội tại
ánh sáng yếu lịm
nàng tiếp tục độc thoại với những âm thanh: “bởi thế phải khám phá hơi thở của chính mình (ngừng 5s) khám phá hơi thở tử tế rồi mang đi dâng tặng (ngừng 5s. giọng đều đều nàng nhìn tôi) xé bỏ tổ kén để lộ ra thở. hãy thở. hãy thở. hãy thở chậm!
tiếng xướng: thở đi, thở đi!
nàng tiếp tục độc thoại với im lặng: “thở trong sự bao bọc bởi da thịt, bởi trang phục lông thú, bởi bộ xương của cây , bởi những gân và dây chằng của cỏ, bởi máu róc rách của suối nguồn(ngừng hơn 5s và hơn nữa)
ánh sáng tắt
tối đen]
làm thế nào tôi vượt qua nàng mà không phải xóa lấp đường mòn của lũ kiến. dưới sân khấu đầy sao, nàng nhìn thấy một thế-giới-trống-không tuồn xuống những đợt xanh sủi bọt
một cái không bao la
một cái không mưa giột
một cái không trào vọt gió
một cái không vỗ trống thật khoan thai
một cái không bướm tụ tập trên dấu chân thương tích
một cái không dẫn đưa người hiền minh
một cái không nhìn tuổi trẻ cười rộ
một cái không làm ngắn tiếng thở dài
một cái không nghe dế rả rích dưới mùa thu
một cái không hổn hển lời dã thú
một cái không nối liền những tảng đá nở hoa
một cái không ngoài một cái không tràn đầy dưỡng khí
HẠ MÀN
[ánh sáng tắt
tối đen
không còn dấu vết nào của nàng
không còn dấu vết nào của tôi
không còn dấu vết]
vital [l[ife-force]ibretto]
OPENING SCENE
[the dim light weakens, a dark stage unfolds endlessly. the mid-month moon is the only floodlight shining on her expressionless face. nearby a trash pile of symbolic props unfurls, melting into the night. she tilts her head back to catch the light. her breaths remain steady as if articulating a regulated rhythm. they will be recorded and amplified into the wind into the mud into the dew drops falling down the dark valleys into the looming green treetops. their resonance ignites fantasies, curls inward and sinks into silence. over a long period of time, the sun-lamp comes on and shines down on her body across the armchair opposite me, but slightly to the left]
how do i overtake O without killing the ants conversing at my feet. to reach the holy land of abstract fear, where we let go of emotions, so that pure blood veins could freely blend into the confluence of two bodies. quietly the sweat flows away and a damp wind climbs onto the stakes where fuzzy jade vines glow endlessly
“set down a breath!
set down a breath!
set down a breath!”
how to cultivate the scent of clay after the rain. it reminds me of the sacred holy-mothers-of-color, oh those naked holy mothers who softly dropped on my sleep a bed soaked in water. so that i could caress, embrace and make love to her. i stripped down a necrotic dream from a thousand years ago, waiting for reincarnation in the conjugal ceremony of grasses and trees.
K.M.M.R. smelt me with her burning hot cathode, opening the door to the secret treasure chest
distill me where the milk overflows at the top of her trusty nipples, a monument to the originary pulse of life
dissolve me, from the salt that took shape inside the primordial blue eyes, hybridized into an evolutionary light
vaporize me, as the tongue curls up into hasty breaths. the windy season circulates the rituals of revelry
crystallize me, as the waxy feet devour the traces of origins and species. going beyond the catastrophic chaos
sublimate me, a zone of silky hair soaring on the wings of sky. released from the contractions of the mantra
M.T.N. temper me in the training ground where fire radiates from her divine body. discover the stillness of a non-lethal war. i ride on a chimerical horse and play the guardian who purifies the names of the dead into light. facing a comet deforming into a cold tired look
how to project the color blue onto a spring frozen by the sense of safety. i walk with the joints of a cruel beast. searching on the tabletop for the satisfactory verbs. i sleep standing on the map of the biosphere, waiting for a flash of lightning to turn into jewels in O’s hands, stirring a thirst into being. like a clump of black roots that look separated on the surface, we are attached deep down in the underground
how to get the tree sap to seal the depression of time, the ants are engrossed in their conversation inside a fossilized museum. i lead O to the mouth of the river and remove the glue from the seeds, the flashing syllables perform in the motionless darkness, our breaths will paste them on the sky
breathe the way the sun heats up the ice. the way bare feet are covered in dust. the way birds sing by the feeding trough. the way the swollen lips of wild animals lick the rainfall. the way the air remains steadfast inside the expanding chest
listen the way the long days curl into the layers of local wood. the way the sound of thunder flashes from inside a hard seedpod. the similarities between the fires. A downcast generation crosses a silent void
hold each other tight by the scent of sacred lust. let the majestic mountains dissolve the sadness of meat cravings. let the groundwater quench the thirst for blood. let the fierce horses gallop through the months and years of splendid youth
smell the scent of life in the saliva of women. in the vibrating sound of pearls made out of primordial wilderness. the hot steam escapes the epithelium and removes the yoke from sleep. the tongue opens an ocean instead of a desert. and i have dived into darkness to become a luminescent thing
look at the fire, the graceful metaphors of the magical dance / look at the spring breeze, the fresh metaphors of an instinct / look at the mud, the sensual metaphors of pure miracles / look at the calm surface of the lake, the lustful metaphors of a thirst for movement / blow a stream of vital energy into the flesh and bones, let her reflect me and breathe secretly into my skin
taste the blood dripping from a pair of spiky wings. drop onto me as i take root in her body, the stirrings of the young shoots, waiting for a single-horned beast to return to the forest to dig a den, weave a home
ABRIDGED SCENE
[the bed sheets are blue. the baby in O’s womb is blue. she is silently in pain. the door is ajar. the chair is unoccupied. the cat is uncaressed. the fruit is unbitten. the table is knocked over. objects fall down without a sound. all is dead silent…
she straightens her sitting posture. fingers raised in the wind. a scent of devotion is revealed just now. the presence of a white lotus symbolizes the beginning. islands, water, blue sky, trees, swirling clouds… from where she sits, the diameter of revival is extending its borders. now it will be a circular stage where the trash pile of symbolic props is dancing. dancing.
she caresses me right in the middle of it, an eye-catching contrast, the beautiful parts of the body become sensitive, slippery and luminous. we land, writhing like a pair of snakes sliding upstream. the last drop of morning dew dilutes the venom]
how to find a restful break in the midst of imagined mist. they will vanish into the busy sky. i see a fecund forest pierce through the empty space.
K.M.M.R. convergence and condensation. lie still. under the shade
submission and debauchery. spring grass raises an intense aroma
i imagine her. the whisper of the wise pores after the rain. tender and damp. they repeatedly open / open infinitely the absent / the present / the traces / the searches
i want to soak a prayer for her. a light goes out slowly
there is no trace of the insects that devour their own mates
only a penetration into an unveiled miracle
only a raid against taboos
let the salt salt the ocean’s cries
let the stone patch up the deep woeful mountains
let the log compensate for the virginity of the forest
let the flesh and the skin heal the skin and the flesh
M.T.N. in the dream of the night annotator, each small bruise crushes the anxiety and recreates the house of dreams, of erotic darkness. recreating an awakened soul
awake with two arms relaxed / awake through the roof of the mouth to raise a quiet utterance / awake like a seed in the ground exhaling up / awake like a tenor voice that breaks the window bars
awake to waken a string of blazing laughter / an ancient light shines like the opening of a third eye in the dark / awake to the thatched roofs and waken the country fields / awake to a native voice shifting along the written lines
awake to the endless links among the fingers and fingers that unfold and cover all in blue / the early morning extracts a pure kind of dawn juice / awake to the eyes that heal the severe depression, the way the commotion of mold and fungi burns in the red crackle of fire / awake to each moment that falls like a raindrop, ripping open the reverie
how to see the blue-skinned goddess miraculously manifest in her soul. not eyes the color of young leaves, smooth body, a joyful blues tune, the sound of breaths sprawling chaotically all over the place / O sits there waiting for an unknown soul that is still alive / like a uterus-meadow at dawn, the ripe tips of sunshine waiting to be reaped
how to touch her memory-ashes without taking down the senses. in the night i return to the river, the birds sleep soundly in the enameled sky. the past sinks to the bottom, pauses down there in a collection of curious bird feathers inside a cereal jar. i gather them, fabricate a pair of wings for a seafarer to return transformed as a newborn child
this human revives the glistening head covered in amniotic fluid / light
this human revives the nosewing with a keen sense of smell / light
this human revives the unconditional gaze of the meek / light
this human revives the outer ear brimming with eastern winds / light
this human revives the repentant tip of the tongue / light
this human revives the patient stoic brains / light
this human revives the screaming roof of the mouth between life and death / light
this human revives the lungs that contract and expand with vital life force / light
this human revives the wild cries, hairs, afterbirth, dirty puddles of blood, the sour stench of sweat, holding together the veins of the muddy soil / light
this human overcomes the fear of death / light
the breaths gently mingle in this moment of creation. we watch the darkness open up a distant vision, the weightless hostages fly up. the nails bounce off the chipboard. the dewdrops no longer undergo a nervous breakdown in the spider’s web. eventually she enters my eye-filled nest causing me to fall asleep among the ants and awake on a bunch of hieroglyphs, i slowly rise like voiceless bubbles
SCENE CHANGE
[O abruptly stands up, her nightgown hanging from the window. she monologues using the same repeated content, endlessly multiplying the echoes of the past, restaging a life/several lives
i look at her. as the dramatic-singer, on the left edge of an audienceless stage. the lamps begin to withdraw the light
she starts to walk, continuing to monologue with the resounding echoes: “now who is still walking in the street this late at night (pause 5s) oh there is no road at all, only endless empty space (pause 5s) the road is only a fantasy (pause 5s, she walks back but slowly) the antidote to the dark night is to give up the deception (pause 5s, she stops walking, looks into my eyes) the chaos out there is mostly the incapacity to enjoy oneself (pause 5s, continues to look at me) incapacity to enjoy the inner harmony or peace
the light dims suddenly
she continues to monologue with the sounds: “therefore one must explore one’s own breath (pause 5s), explore the breath properly and then give it away as an offering (pause 5s. with a monotonous voice she looks at me) tear down the cocoon to expose the breath. breathe. breathe. breathe slowly!
the dramatic-singer: breathe, breathe!
she continues to monologue with the silence: “breathe inside the protection of the skin and the flesh, of the fur costumes, of the bones of trees, of the tendons and ligaments of grasses, of the flowing blood of the headspring (pause more than 5s and more)
the light goes out
total darkness]
how do i overtake her without erasing the trail of the ants. under the starry stage, she sees an empty world send down waves and waves of bubbling blue
an emptiness that is immense
an emptiness that is the penetration of rain
an emptiness bursting with winds
an emptiness calmly beating the drum
an emptiness where butterflies gather on the injured footprints
an emptiness that guides the wise
an emptiness that looks at youth and laughs
an emptiness that shortens the long sigh
an emptiness that listens to the autumn crickets chatter
an emptiness that gasps the words of the wild beasts
an emptiness that joins together the blooming rocks
an emptiness outside an emptiness full of vital life force
CLOSING SCENE
[the light goes out
total darkness
no more traces of her
no more traces of me
no more traces]