Essays    Reportage    Marginalia    Interviews    Poetry    Fiction    Videos    Everything   
which orientation with sea

i have seen the line at the bottom of sky crack glimmers of clear light

fluid There is a kind of magic akin to alchemy that takes place when form and content meld perfectly, as with the fluidity of Nhã Thuyên’s prose poem, here beautifully rendered by Kaitlin Rees. The contours of this wild yet precisely-controlled stream of words are a breathtaking study in motion and stillness. Read it out loud for the full effect.

 

 

 

 

which orientation with sea
by Nhã Thuyên
translated by Kaitlin Rees

 

she gives me a sense of place to go back to, your voice from last night flickering at the edge of my ear as two strangers together are finding their way to the sea, as if just she and no one else would lead the way, though whoever she is i don’t know, a vague pronoun, a distant presence, a gentle reminder, she’s never yet here, and more, is not here now, just she alone no one else knowing the way, google maps’ three hour walk from the hotel just a cheap trick is all, don’t worry, we’ll get to sea before dawnbreak in time to admire the sun, since the sky was still its velvety grey, stone paths still with untouched dew while half-closed horse’s eyes dream the wooden clomping of colonial hooves, while three-wheeled motos cast their gaze on a soundless bell tower, while death quiet windows hold traces of the ancient castle and sleepless morning stars, while gravestones pale the moon, my strange blind hand opens ready and is clasped in someone’s grip, as if that stranger were locating me in a possible place, a possible relation between me and sea, a possibility of sea, will be the sea before dawn breaks, will sun, the reasoning of eager steps, the breath of sea is rousing, the sea must be somewhere here, behind this slope, beneath that hill, left of me, right of me, on me, beneath me, surfacing me, descending me, facing me, far back behinding me, out yonder distancing me, right there alongsiding me, i’m backing to sea the way a cast away child hungers for home, i’m getting to sea as a city dweller thirsts for wild winds, i’m going to sea with the heart of a sailor, i’m coming out to sea with the kids who greet fishing boats, i’m entering into sea as a sleepwalker enters the abyss, i’m surfacing sea with deep dwelling mermaids, i’m descending sea following the steps of mountain goats, i stir bewilderment into my navigation by envisioning other possible relations with sea, other possibilities of sea, but the sea must be somewhere here, behind this slope, beneath that hill, left of me, right of me, on me, beneath me, surfacing me, descending me, facing me, far back behinding me, out yonder distancing me, right there alongsiding me, the breath of sea is rousing up a fragrance, now i need to know if i want to enter in or come out, be back or get to, surface or descend, if i step with the feet of homecoming or with the heart of a sailor, carrying dreams or street dust, as a guest who envisions belonging, who calls for tremendous immensity yet still dreads the strange water strange people, which sea is foreign, which people familiar, i reveal to you dear, in my land no one relishes in crossing the sea, plain no two ways about it, i reveal to you dear that i am here stricken with tremendous-immensity-indecision, a rare disease, scared and more wanting, shy and more electrifying, you must be somewhere here, behind this slope, beneath that hill, left of me, right of me, on me, beneath me, surfacing me, descending me, facing me, far back behinding me, out yonder distancing me, right there alongsiding me, the breath of you is rousing, now i need to know if i want to enter in or come out, be back or get to, surface or descend, approach or distance, be left or right of, be horizontal or vertical to, my feet still wanting, the firmament’s feet still there, illusory pedestal of sky, the horizontal line shaping the sea, the intercepting fence where tremendous immensity pivots, the innocent indicator of direction, the firmament’s feet still there, feet with an endless dream of moving while still fixed, the horizon sustains me upright, the horizon cuts me crosswise, the horizon fences me from falling into that further tremendous immensity, the firmament’s feet like my feet on earth’s surface, like my feet teetering on sea’s surface, a mattress teetering on waves, salt hunting skin, wind snapping face, the firmament’s feet still there, proper orientation, sure enough, she gives me a sense of place to be back to, she’s magically deceptive, or google maps’ not just a cheap trick after all, will come out to sea, enter into sea, get to sea, descend sea, surface sea, go to sea, be back to sea, be back with tremendous immensity, will sea before dawn breaks in time to admire the sun, i have seen the line at the bottom of sky crack glimmers of clear light, i pulse with tremendous-immensity-indecision, scared and more wanting, shy and more electrifying, the fear of not having a place to go back to is nothing compared to the fear of vanishing in the middle of that place, the angst of not being able to get to a tremendous immensity doesn’t touch that of being in the middle of tremendous immensity, getting to sea before dawnbreak causes much less misery than trying to resolve my relation with sea, to ease the heart, i should fabricate a bed out of sea, build a house out of tremendous immensity, even if the sea is just one tremendous immensity shredded on a map of belligerent corporations, am i in my region or your region, foreign waters familiar people, foreign people familiar waters, i have seen the line at the bottom of sky crack glimmers of clear light, i lift my gaze, your voice breaks across my ear, all at once a tremendous immensity is slit, i fear a false orientation, a misorientation with sea getting to river, my tremendous-immensity-indecision rises to a peak then softly shatters, facing me a river tiny as a stream, water choked with garbage glistening, google maps one huge cheap trick, or it’s the illusion of her disorienting me, making me non-orientational, in time for dawnbreak, tremendous immensity must be somewhere here still, behind this slope, beneath that hill, left of me, right of me, on me, beneath me, surfacing me, descending me, facing me, far back behinding me, out yonder distancing me, right there alongsiding me, the breath of tremendous immensity is rousing up a fragrance, now i need to know if i want to enter in or come out, be back or get to, surface or descend, approach or distance, be left or right of, be horizontal or vertical to, my feet still wanting, the firmament’s feet still there, the sun on whichever side it rises is still the sun, she whoever she is i don’t know, a vague pronoun, a distant presence, she gives me a sense of place to be back to, she gives me the illusion of proper orientation, who knows if this sea has ever been real, or if it has died, dried, began, concluded, had an orientation and was a disorientation, she had been the place to be back to and had been tremendously immense, two strangers have come out to sea, entered into sea, gotten to sea, descended sea, surfaced sea, gone to sea, been back to sea, or are still teetering on the bed entering into the abyss, still last night’s bed, the strange blind hands opened ready and clasped in someone else’s, teetering sea dream comes when the window cracks glimmers of clear harsh and dazzling light that ruptures the tremendous immensity of a black night, and i burst out laughing, hopeless, radiant, feral, i made it in time to break dawn surfacing the sea, i missed the time to break dawn surfacing the sea, in my ear, your voice still flickering, she gives me a sense of place to be back to, and i release myself into disorientation, tremendous immensity, but in fact, is that sense necessary?

* “bottom of sky” is the literal translation of “chân trời,” which is commonly understood to be the horizon. With “chân” comes the concept of a base, directly referring to the leg or the foot, so that the space of the sky is seemingly standing on, held up by, this line.

 

 

hướng nào với biển

nàng cho tôi cảm giác một chốn về, tiếng người đêm qua chờn vờn bên tai khi hai kẻ lạ cùng tìm lối biển, như thể chính nàng chứ không ai khác sẽ dẫn hướng, dù nàng là ai tôi đâu hay, một đại từ mờ, một hiện diện xa, một nhắc khẽ, nàng chưa từng nơi này, càng không giây khắc này, chính nàng chứ không ai khác biết lối, bản đồ google hơn ba giờ cuốc bộ từ khách sạn chỉ là trò nhảm, đừng lo, mình sẽ tới biển trước rạng đông để kịp ngắm mặt trời, đã từ lúc trời mìn mịt, những lối sỏi nguyên sương mắt ngựa lim dim mơ tiếng gõ móng dập dồn thuộc địa, những xe điện ba bánh ngó gác chuông câm, những ô cửa lặng phắc ủ dấu lâu đài cổ lọt vào những ngôi sao thức muộn, những ô mộ nhợt trăng, bàn tay tôi mù loà lạ lẫm mở sẵn và lọt thỏm trong kẻ khác, như thể chính kẻ lạ ấy đang định vị tôi một nơi chốn khả thể, một khả thể quan hệ của tôi với biển, một khả thể biển, sẽ là biển trước rạng đông, sẽ mặt trời, lý do của những bước chân ham, hơi biển đang lên, biển hẳn đâu đây, đằng sau con dốc này, dưới ngọn đồi kia, trái tôi, phải tôi, trên tôi, dưới tôi, lên tôi, xuống tôi, trước mặt tôi, sau hút tôi, xa tít tắp tôi, kề cạnh tôi, tôi về biển theo cách đứa con lang thèm quê nhà, tôi tới biển như khách phố khát gió dại, tôi đi biển bằng trái tim thuỷ thủ, tôi ra biển cùng trẻ con ngóng thuyền chài, tôi vào biển kẻ mộng du vào thăm thẳm, tôi lên biển cùng thuỷ thần từ đáy nước, tôi xuống biển theo bước sơn dương, tôi tự gây rối phương hướng bằng mường tượng những khả thể quan hệ tôi với biển khác nữa, những khả thể biển khác nữa, dù biển hẳn đâu đây, đằng sau con dốc này, dưới ngọn đồi kia, trái tôi, phải tôi, trên tôi, dưới tôi, lên tôi, xuống tôi, trước mặt tôi, sau hút tôi, xa tít tắp tôi, kề cạnh tôi, hơi biển ngát lên, giờ tôi cần biết tôi muốn vào hay ra, về hay tới, lên hay xuống, tôi đang bước chân kẻ hồi hương hay trái tim thuỷ thủ, tôi mang mộng mị hay bụi phố phường, làm khách biển mà tưởng quê nhà, đòi mênh mông mà vẫn bồn chồn lạ nước lạ người, biển nào lạ, người nào quen, tôi giãi bày người ơi, xứ tôi không ai mặn mà vượt biển, cực chẳng đã thôi, tôi giãi bày người ơi tôi mắc chứng lưỡng lự trước mênh mông, một căn bệnh lạ, sợ thêm ham, e dè thêm háo hức, người hẳn đâu đây, đằng sau con dốc này, dưới ngọn đồi kia, trái tôi, phải tôi, trên tôi, dưới tôi, lên tôi, xuống tôi, trước mặt tôi, sau hút tôi, xa tít tắp tôi, kề cạnh tôi, hơi người đang lên, giờ tôi cần biết tôi muốn vào hay ra, về hay tới, lên hay xuống, gần hay xa, trái hay phải, ngang hay dọc, chân tôi vẫn ham, chân trời vẫn đó, bệ đỡ ảo tưởng của trời, nét kẻ ngang tạo hình biển, rào chắn làm điểm tựa giữa mênh mông, dấu chỉ nỗi ngây thơ phương hướng, chân trời vẫn đó, chân trời mơ bất tận dịch chuyển mà vẫn vững vàng, chân trời nâng tôi, xẻ ngang tôi, chân trời rào chắn tôi khỏi ngã phía mênh mông xa hơn nữa, chân trời như chân tôi trên mặt đất, như chân tôi chồng chềnh mặt biển, tấm nệm chồng chềnh sóng, muối mặn săn da, gió biển táp mặt, chân trời vẫn đó, đã đúng hướng, quả thế, nàng cho tôi cảm giác một chốn về, nàng huyễn hoặc kì diệu, hay bản đồ google không hẳn trò nhảm, sẽ ra biển, vào biển, tới biển, xuống biển, lên biển, đi biển, về biển, về với mênh mông, sẽ biển trước rạng đông để kịp ngắm mặt trời, tôi đã thấy đường chân trời rạn những tia sáng rỡ, tôi đập rộn chứng lưỡng lự trước mênh mông, sợ thêm ham, rụt rè thêm háo hức, nỗi sợ không chốn về chẳng đáng kể gì nỗi sợ mất hút giữa chốn về, lo âu không tới được mênh mông đâu bằng ở giữa mênh mông, tới được biển trước rạng đông đâu làm tôi khốn đốn bằng việc xác định quan hệ của tôi với biển, để yên lòng, tôi sẽ phải nguỵ tạo biển thành giường, lấy mênh mông làm nhà, cả khi biển chỉ là một mênh mông bị cắt vụn trên bản đồ của các tập đoàn hùng hổ, tôi đang ở xứ tôi hay xứ người, nước lạ người quen, nước quen người lạ, tôi đã thấy đường chân trời rạn những tia sáng rỡ, tôi ngước nhìn lên, tiếng người vỡ bên tai, một mênh mông xé toạc bất thần, e mình đã sai hướng, đã lạc hướng biển tới sông, chứng lưỡng lự trước mênh mông của tôi dâng lên rồi vỡ toác ra nhẹ bẫng, trước mặt tôi dòng sông nhỏ như suối, nước lấp loá rác rến, bản đồ google một trò nhảm khủng, hay chính huyễn ảo nàng lạc hướng tôi, làm tôi vô hướng, đã kịp rạng đông, nỗi mênh mông hẳn vẫn đâu đây, đằng sau con dốc này, dưới ngọn đồi kia, trái tôi, phải tôi, trên tôi, dưới tôi, lên tôi, xuống tôi, trước mặt tôi, sau hút tôi, xa tít tắp tôi, kề cạnh tôi, hơi mênh mông ngát lên, giờ tôi chỉ cần biết tôi muốn vào hay ra, về hay tới, lên hay xuống, gần hay xa, trái hay phải, ngang hay dọc, chân tôi vẫn ham, chân trời vẫn đó, mặt trời lên phía nào cũng vẫn mặt trời, nàng là ai tôi đâu hay, một đại từ mờ, một hiện diện xa, nàng cho tôi cảm giác một chốn về, nàng huyễn tôi tưởng mình đúng hướng, biết đâu biển này chưa từng có thực, hay đã chết, đã hết, đã từng bắt đầu, đã từng kết thúc, đã từng có hướng và đã vô hướng, nàng đã chốn về và nàng đã mênh mông, hai kẻ lạ đã ra biển, vào biển, tới biển, đi biển, lên biển, xuống biển, về biển, hay vẫn trên chiếc giường chồng chềnh vào thăm thẳm, vẫn chiếc giường đêm qua, những bàn tay mù loà lạ lẫm mở sẵn và lọt thỏm trong kẻ khác, chồng chềnh giấc mơ biển đến khi cửa sổ rạn lên những tia sáng rỡ chói gắt làm vỡ toác nỗi mênh mông của đêm đen, và tôi bật cười, tuyệt vọng, chói loà, hoang dại, tôi đã kịp rạng đông lên biển, tôi đã lỡ rạng đông lên biển, bên tai tôi, giọng người vẫn chờn vờn, nàng cho tôi cảm giác một chốn về, và tôi thả tôi vào vô hướng, mênh mông, thực thì, người có cần cảm giác đó chăng?