Essays    Reportage    Marginalia    Interviews    Poetry    Fiction    Videos    Everything   
tôi

Poem and self-translation by Nguyễn-Hoàng Quyên

Poetry | Vietnamese, dying, grief, mist, moon
April 19, 2021

Editor’s note: Today’s poem and translation by Nguyễn-Hoàng Quyên are part of a notebook of experimental and experiential Vietnamese writing, the collection of which is gathered here. The pieces of this notebook, having transformed across time and space as well as various material forms, are presented here in their digital bodies as reproductions of the print edition tôi viết (tiếng Việt) | i write (in Vietnamese) (AJAR, 2021) and its art exhibition in Hanoi. We encourage readers to click on any images of text for enlargement. Print copies of tôi viết (tiếng Việt) | i write (in Vietnamese) are available for purchase here.

Click to read Nguyễn-Hoàng Quyên’s self-translation in English or scroll to find it below
.


tảo mộ nàng: một bản tình ca

Mưỡu:

thủy quốc kiêm gia dạ hữu sương
nguyệt hàn sơn sắc cộng thương thương
thùy ngôn thiên lý tự kim tịch
ly mộng yểu như quan tái trường

Tiết Đào

Nói:

thủy quốc,
nguyệt hàn

buổi tối, tôi vẫn trò chuyện tưởng tượng cùng nàng, cô bạn đã bỏ đi
được một năm rồi.
từ bờ bên kia nàng chẳng nói năng gì,
chỉ mình tôi lảm nhảm vào hư không—

tháng mười hai năm trước, buổi trưa, nàng bay khỏi cửa sổ bệnh viện gần herisau, thụy sĩ.
vô dụng, những liệu pháp điều trị của nàng.
dưới mặt trời băng, nàng bềnh bồng trong cơn gió buồn tẻ, bật cười, đáp mình xuống
nền tuyết yên tĩnh, cơ thể nàng êm đềm như lanh hồng.
họ chôn nàng ở một bến sông nhiều gió.

hôm nay là giữa tháng.
lại đến lúc thăm nàng lần nữa, ở cùng nàng lần nữa.
ngắn ngủi mộng mị một khúc cùng-nhau— 

thùy ngôn,
mộng yểu


đi trên đất nàng, tôi vẫn thấy đồng tử xanh của nàng cứa xuyên cột sống tôi. những tia nhìn tỏa rạng từ mắt nàng đã thành truyền thuyết. xưa, khi tiếp những kẻ nàng khinh thị (nàng làm ca nương, biết bao khách tục), nàng chỉ liếc ngang qua tròng mắt trắng. nhưng ở cạnh tri âm, nàng luôn nhìn thẳng qua làn mắt biếc. ánh nhìn ấy vẫn tiếp tục chiếu tia X vào thịt da tôi, nhòa mờ tủy xương tôi, đốt cháy trí não tôi, thổi tan tất cả thành đợt sóng âm trắng chạy dọc qua những ngày tháng tiêu dao, những ngày tháng hai người tản bộ đường rừng, nơi những mảnh cầu vồng rơi vào mắt tôi y như trong bài hát—

mỗi lần trăng chuyển đỏ, mộ nàng lại sinh nở những lưỡi cỏ lạ rực sáng màu đào. cỏ máu, tôi đặt tên cho chúng. chúng vươn cao lên trời những ngón tay ẩm ướt, gợn sóng, ngả nghiêng trong gió qua mấy tuần trăng. rồi bắt đầu úa tàn. rồi đến ngày trăng bừng đỏ trở lại, chúng lại sinh sôi sinh sôi sinh sôi. tôi khuây khỏa mỗi lần thu dọn mộ nàng vào những đêm ráng đỏ như vậy. dịu ngọt là khi nằm xuống đất ấm, ửng hồng lắng nghe vùng thảo mộc dưới trăng nàng nhịp nhàng sinh nở 

 

như thời gian dạng sợi
như đều đều tiếng vô tuyến ban trưa
như điệp khúc minh triết trung hoa
như nước mắt quên bẵng ngôn từ

như những nguyện cầu xamo xamo
như “Lạy Chúa xin người cho con thanh khiết nhưng hãy đợi—”
như đợi chờ
như những điều mình lẩm nhẩm vô dụng như tiếng nàng cười

như trực cảm tai họa như bi ca trôi dạt giữa rừng
như không như không
như nỗi niềm đứa trẻ thiên tài
như ngày nàng bỗng dưng biến mất

như những tiêu đề gạch xóa trong bộ phim bỏ ngang
như gió chướng xanh xao đỉnh núi
như ngã tư bàng hoàng phố thị
như đồng vọng ru hời “sông-sang…”

như hoa đêm rơi rụng chậm rãi
như “… ru nàng ngủ ru nàng ngủ”
như gai bạc xương rồng bỗng chợt bay lên
như răng nhọn trần gian lui ngược về trời

như huyết kiếm sáng xuyên tròng mắt như ảnh tượng hoang đường chơi trăng
như khí đông thấm tràn cơ thể hồng yên tĩnh
như lời thầm mang lửa chảy qua khu vườn vắng, “qua đi, qua đi,
người càng đi xa, người càng ớn lạnh—”

 
 

brushing, brushing, brushing her grave: a love song

Prelude:

night dew lingers in the water kingdom reedgrass
chill moon, mountain shades, an ashen greengray
who speaks this night of a thousand-mile emptiness
of farewell dreams misty as far-off watchtowers

Xue Tao

Speak

water kingdom,
chill moon

evening, i still have imagined dialogues with her, the girl that left.
has it only been a year.
from the other shore she barely says anything,
it’s just me babbling into the emptiness—

last december, noontime, she flew out of a hospital window near herisau, switzerland.
didn’t work, the treatment she was getting.
under the glacial sun she floated on the wind of boredom, laughed, landed on a noiseless carpet of snow,
her body calm as red linen.
they buried her on a windy riverbank.

today is the middle of the month.
time again to visit her again, to be with her again.
a brief dreamed withness— 

who speaks,
dreams misty

walking on her soil, i can feel her blue pupils piercing my spine still. the eyebeams she emitted were legendary. she used to greet the guests she despised (she was an entertainer, lots of banal visitors) by glancing at them, merely showing the whites of her eyes. but with her soulmates, she always looked straight at their faces with her bluest eyes. it is the kind of gaze that continues to x-ray my flesh, dim my bones, fire my brain, melt everything into a white hum that runs through the happy days we spent walking along a wooded path, where all the colors of the rainbow fell in my eyes like they did in the song—

every time the moon reddens, her grave breeds these strange bright blades of cherry grass. bloodgrass i call them. their long moist fingers reach skyward, undulate, groove in the winds for several weeks. then begin to wither. then begin to breed again when the moon waxes red again. it gladdens me to tidy up her tomb on these rouge nights. sweet to lie down on the warm ground, listen to the moonly rhythm of her red herbs breeding, breeding, breeding

 

like yarns of time
like monotonous noon TV
dreams mistylike reprised chinese wisdom
like aphasic tears

like xamo xamo prayers
like “O Lord make me chaste but wait—”
like waiting
like the useless things we mutter like her laughs

like an intuition for catastrophe like griefsongs among the trees
like emptiness like emptiness
like the melancholy of the genius child
like the day she simply vanished

like the crossed-out titles of an unfinished movie
like miasmic blue winds on the mountaintop
like bewildering crossroads in the city
like echoes of the “riverrun riverrun…” lullaby

like slow petals falling in the night
like “…rock her off rock her off”
like the silver spines of cacti suddenly flying up
like the sharp teeth of the world receding into sky

like bloodswords of light hitting the eyes like visions of moonplay myth
like winter air flooding the still red body
like whispers on fire flowing through the wild garden: “go on, go on,
the further you go, the colder you feel—”