Essays    Reportage    Marginalia    Interviews    Poetry    Fiction    Videos    Everything   
Việt)

Poems and translations by Lan Anh, Thu Uyên, Thùy Dương, and Nhi Đàm

Editor’s note: Today’s poem by Lan Anh, translated by Thu Uyên & Lan Anh, and poem by Thùy Dương, translated by Nhi Đàm, are part of a notebook of experimental and experiential Vietnamese writing, the collection of which is gathered here. The pieces of this notebook, having transformed across time and space as well as various material forms, are presented here in their digital bodies as reproductions of the print edition tôi viết (tiếng Việt) | i write (in Vietnamese) (AJAR, 2021) and its art exhibition in Hanoi. We encourage readers to click on any images of text for enlargement. Print copies of tôi viết (tiếng Việt) | i write (in Vietnamese) are available for purchase here.

Click to read Thùy Dương’s poem and Nhi Đàm’s translation or scroll to find it below
.


Bà còng đi chợ

by Lan Anh

bà còng đi chợ trời mưa
cái tôm cái tép đi đưa 
bà còng loanh quanh khu chợ
loanh quanh
chợ ướt

chân                       chậm                       lưng                       còn
đuổi bắt
túi ni lông, chai nhựa
xanh đỏ trắng vàng
những con sứa phù du khiêu vũ
bốn mùa

sóng sánh nhiều thập kỷ nhớ nhớ quên quên
chìm tụ đáy mắt bỏ hoang bảy mươi mùa lá rụng
nước
trong nguồn
nước
ủ lòng đất, khởi mạch sông, nhỏ dòng lệ biển 

tôi gặp tôi trên mặt nước bồng bềnh
tôi rướn trôi về quá vãng
những giọt nước bay về trời
vẫn nhỏ xuống tôi

chân                       chậm                       lưng                       còng

bà còng đi chợ
chợ sống chợ đưa chợ gánh chợ bừa
chợ vắng chợ trưa chợ thiu chợ thừa
chợ chặt chợ thái chợ nhặt chợ vặt
chợ nhịp chợ rao chợ rộn 
chợ đảo chợ quay chợ quấy chợ lật
chợ thơm chợ đói chợ thèm
chợ đông – chợ chạy 
chợ thu – chợ xin
chợ tội 
chợ tàn

loa phóng thanh
bài ca bốn mùa
rau trái theo mùa
chạy cho nhanh
mấy cô đương trẻ mấy bà còng
đuổi bắt
chú chuột đi đâu vắng nhà

bà còng đi chợ trời mưa
chợ ướt
vàng đỏ trắng xanh
những con sứa dềnh
sóng xô bờ, sóng xô bà
một cú vặn ga
biển trong lòng phố
nước
ngâm câu đồng dao
rã từng chữ nổi
những dáng nổi trôi


        còng

                    đi

chợ

           trời

                     mưa


tôi theo cái tôm cái tép.

handwriting on paper made from the inner bark of the dó tree by Lan Anh

Hunched grandma goes to the market

translated by Thu Uyên and Lan Anh

a hunched grandma goes to the market it rains
small shrimp big shrimp take their hunched 
grandma to the market 
roaming 
around 
market wets

legs                       slow                       back                       hunched
chase catch
nylon bags, plastic bottles
blue red white yellow
fleeting jellyfish swaying across
four seasons

decades waving spilling remember remember forget forget
sinking condensing at the eyes’ bottom vacating seventy seasons of falling leaves
water
in the source
water 
incubates the land, starts a river’s pulse, sheds the sea’s tear stream

I meet I on the bobbing water
I crane float too far gone
water drops flying back to the sky
still drop down on me

legs                       slow                       back                       hunched

a hunched grandma goes to the market it rains
market lives market gives market bears market clutters
market absent market noon market stale market spare
market chops market cuts market picks market plucks
market rhythms market hawks market bustles
market tosses market roasts market stirs market flips
market flavors market hungers market craves  
market crowds – market runs
market revokes – market begs
market laments
market withers

in the loudspeaker
a song of four seasons
vegetables fruits follow seasons
to run fast
women now young grandmothers hunched
chase catch
the mouse goes where leaves home

a hunched grandma goes to the market it rains
market wets
yellow red white blue
jellyfish overflow
waves shove the shore, waves shove the grandma
a twist on the throttle
sea inside the city 
water
drenches | recites a children’s folk song 
decomposes | disperses every floating letter 
every figure floating drifting


hunched

               grandma

                             goes

to the

market

              it

                        rains


I tail small shrimp big shirmp.


Người trên mây

by Thùy Dương

Thật khó để thừa nhận mình đang trôi về đâu? Ý nghĩa thực sự của tồn tại này? Những câu hỏi cho mình biết mình thực sự ý-nghĩa. Con người luôn luôn mâu thuẫn, có phải thế không? Niềm vui được định hình như thế nào? 

Bằng cách cố gắng vun đắp những hình dung từ, vẻ đẹp của những hình dạng kí tự có thể đẹp dường nào đủ để mình giữ trọn vẹn tình yêu và đức tin này. Mình đang trôi đi đâu, chết mòn ở đâu, cảm giác không vừa vặn, một nơi trốn trú ngụ nào. 

Thử nghiệm đầu tiên – ánh mắt người hành xứ.

Cơn cuồng loạn giết chết những kỳ vọng lớn lao hoặc giết chết những tồn tại tầm thường. Khởi sinh. Bất chấp những nỗ lực kéo gần lại nguồn, chấm vết mực. Một giây yếu đuối xóa bỏ điểm khởi phát, nấc thang. Đưa tay ra nắm lấy sự cứu chuộc này. Lần thứ hai, đứng trên dải màu sắc lấp lánh, mình có thực sự là niềm hi vọng kì diệu gì chăng, mình đã cố gắng nhiều độ nào để xoay xở cho hiện diện này được quyền tồn tại… thế thì sao? Mình được quyền quyết định bao nhiêu khởi đầu rồi, tại sao luôn bị ám ảnh cảm giác không hạnh phúc, thực sự tốt hay không? Mình có phải vẫn đang muốn tìm kiếm điều gì hay không? Tại sao luôn luôn tỏ ra không phù hợp? Hiểu đầy đủ chưa, nếu nói những điều lạ lẫm. 

Cảm giác khi một ai đó biến mất khỏi cuộc đời mình sẽ như thế nào?

Tại sao luôn cần nhắc nhở về điều ấy, lương tri ư? 

Vững như một ngọn núi, vững vàng, bền chặt. Còn mình thì chỉ như một thực thể phù du, nếu cố chấp để tiêu diệt.

Thử nghiệm thứ hai – trước bậc cầu thang. 

Mình ngồi đây trước một cầu thang mở ngỏ lên một bàn bốn ghế, mình chờ đợi để xem những lên xuống và gương mặt người mới mẻ có thể hiện ra sau mỗi khúc ngoặt bức tranh những căn nhà xưa cũ hà nội hai mùa thu xuân. “Mình muốn” – định nghĩa đầu tiên về hiện diện mình – “chối bỏ bản thân mình” – kết thúc hiện diện 1. “Mình muốn” – định nghĩa nào đó về hiện diện mình – “từ chối nỗi đau thân thể mình” – kết thúc hiện diện 2. “Mình muốn” – định nghĩa vô số định nghĩa về hiện diện mình – “bán đế chế tư bản quyền lực kỳ vọng” – tiếng nói nào đang dẫn dắt mình. Hoài nghi điều gì về cuộc đời này, những khe hở mở mang, tại sao phải cố chấp bám víu lấy dẫn dắt? 

Bậc cầu thang số 101, con số này có nghĩa lý là kết thúc 101 cuộc đời, xong một việc. 

Bậc cầu thang dẫn đi tới đâu, giữ lấy tôi này, bậc cầu thang kêu, xóa bỏ tôi như thế nào. Những con tàu chạy về tít một xa xăm, người nữ giữ ngọn lửa đầu tiên của sự sống loài người, ngọn lửa đã được đưa đi tới đâu, đốt lên niềm kỳ vọng lớn lao. 

Ở yên trong đó, chiếc áo khung cửa sổ chứa đựng những khô khốc xơ xác, nếu mình nhìn về phía những giấc mơ, nếu mình nhìn về phía những ao ước, nếu mình gầy dựng một cơ hội, thành tựu tuyệt vời nhất của cuộc đời mình là gì. 

Thử nghiệm số 3 – phòng trống gian lá cây xơ xác. 

Cửa lớn mở ra một không gian, trống hoác giữa không khí trong lành, tiếp tục câu chuyện đi nào, đừng lo lắng, nếu mất phương hướng, có la bàn ở bên trong, mình sẽ biết dừng lại đúng lúc câu chuyện vừa bắt đầu dồn tụ bao nhiêu năng lượng và phân bổ những vô danh ấy thành một cơ số tầng bậc giá trị.

 Mùa thử thách tháng 3, bây giờ là… mình thèm khát cảm giác dễ chịu không đau đớn. Nhưng thật ra đó chỉ là ảo giác, khiến mình bị hoang phế và tự hủy hoại chính mình. 

Lý trí mách bảo mình phải hiểu, phải lắng nghe, còn lại điều gì khác, có đau không? 

Thử nghiệm số 4 – trống trải nuôi dưỡng cô đơn. 

Chấp nhận những thứ được gán cho mình. 

Chấp nhận những thứ được gọi tên là mình. 

Chấp nhận những hình dung từ không chính xác. 

Chấp nhận sự vô tri. 

Hiểu bao nhiêu về người kia. 

Khó khăn nào không thể khắc phục, lời thuộc về vùng không gian nào. 

Bắt đầu hiểu đi nào, kẻ hay san lấp những hố sâu tội lỗi, thỏa hiệp hay là không? Run rẩy à, ai sẽ cứu vớt mi đây.” 

Cloud being

translated by Nhi Đàm

Is it so difficult to recognize where I am drifting? What the actual meaning of this existence is? Such questions help me know whether or not I actually have a meaning. Humans are contradictory by nature, aren’t they? How can joy be shaped?

By carefully nurturing adjectives, how beautiful can the shape of the characters be to keep this love and faith intact. Where am I drifting, where have I rotted away, this feeling of not fitting in any place.

First experiment – the passenger’s look.

Hysteria kills grand expectations or mediocre beings. Being born. Despite the efforts to pull towards the foundation, a droplet of ink. A second of weakness erases the starting point, the step of the stairs. Put forth the hands to capture this salvation. The second time, standing upon the grandiose range of colors, am I really some magical hope, how much effort have I put forth to grant this presence the right to be… what’s that about, anyway? I have been granted the right to decide many beginnings, but why am I always haunted by unhappiness, and is it good or not? Is there something I am constantly searching for? Why am I always revealed to be incongruent? Have I understood them enough, the strange things that I utter?

What is the feeling when someone disappears from my life?

Why the need to mention it again and again, is this the conscience?

Steadfast as a mountain, steadfast and solid. And there’s me, an ephemeral being, if persisting to be destroyed. 

Second experiment – in front of the staircase.

Sitting in front of a staircase that opens to a table with four chairs, I wait for the up and down movement and the new faces which may appear at every turn where they hang the pictures of old hanoi houses in spring and autumn. “I want”– the first definition for my presence – “to deny myself” – the end of the first presence. “I want” – some definition for my presence – “to refuse the pain of my body”–- the end of the second presence. “I want” – the definition of the countless definitions of my presence – “to sell the capitalist empire of power and expectation” – which voice is guiding me. What do I suspect of this life, the open cracks, why persist in clinging to the guidance?

The 101th step on the stair, the number means ending 101 lives, done with one’s business.

Where do the steps lead, hold me, utters the step, how to erase me. The trains run toward a far-away, the woman who holds the first fire of human beings, where has that fire has been taken to, illuminates the grand expectation.

Staying in there, the window coat holds the dryness and raggedness, if I look toward the dreams, if I look toward the aspirations, if I make up an opportunity, what will the greatest achievement of my life be.

Third experiment – the empty room with ragged foliage.

The grand door opens to a space, a void in the middle of fresh air, please keep the story going, do not worry, if getting lost, there is a compass within, I will know to stop right when the story starts to accumulate energy and distribute the unnamed into numerous hierarchies of value.

The challenging season of March, it is now… I yearn for comfort without suffering. But it is a hallucination, which only makes me barren and self-sabotaging.

Reason tells me to understand, to listen, is there anything else left, does that hurt?

Fourth experiment – the emptiness nurtures loneliness.

Accept the things I am labeled.

Accept the things I am termed.

Accept the incorrect adjectives.

Accept the ignorance.

How much to understand about the other.

Which difficulty cannot be overcome, which space do verbal expressions belong.

Begin to understand, the one who fills the grave of guilt, compromise or not? Are you shaking, but who is going to save you?